Trong lịch sử, các phương pháp tái sử dụng nước gián tiếp, trong đó hàng rào môi trường là một bước xử lý trung gian thường phổ biến hơn trực tiếp. Một thí dụ về xử lý trực tiếp là sử dụng các thiết bị xử lý nước từ nhà vệ sinh rồi cung cấp đến vòi. Tuy nhiên, hóa ra với cách xử lý này, nước sạch hơn so với việc xử lý nước đã được đổ xuống ao hồ trước đó.
Sở dĩ như vậy là do sự hiện diện của các gien kháng kháng sinh trong nước ngầm. Những cấu trúc này có thể được truyền giữa các vi khuẩn và cho phép chúng phát triển kháng thuốc. Những gien này thường được tìm thấy trong môi trường tự nhiên, nhưng việc sử dụng kháng sinh của con người đã nâng nồng độ các gien đó đến mức nguy hiểm.
Công trình nghiên cứu của các nhà khoa học ở Đại học Nam California cho thấy ngay cả sau khi xử lý tại các cơ sở đặc biệt, nước cung cấp đến các hộ tiêu dùng vẫn bị nhiễm các chất này. Và mặc dù nồng độ này chưa đến mức nguy hiểm, nhưng việc phát hiện ra các gien đó cho thấy các hệ thống làm sạch kém hiệu quả có thể không đối phó nổi với chúng.
Adam L. Smith, phó giáo sư về kỹ thuật dân dụng và môi trường tại Đại học Nam California cho biết, nồng độ của các gien này không được quy định theo bất kỳ cách nào và chúng là nguồn gây ô nhiễm phức tạp, gây lo ngại vì sự phụ thuộc của con người vào xử lý sinh học trong chu trình kỹ thuật nước. Vì các gien đó là chất gây ô nhiễm sinh học - những mảnh ADN nhỏ được thải ra môi trường - vi khuẩn có thể hấp thụ chúng, trở nên kháng thuốc và thậm chí khiến vi khuẩn trở nên nguy hiểm hơn.
Vũ Trung Hương